Mặc dù tháng nào anh cũng về thăm em đều đều, nhưng có lẽ khoảng thời gian anh ở bên cạnh e nó quá ngắn thì phải anh ạ. Thực sự em là em chưa kịp cảm nhận hơi ấm của anh, cái mùi đặc biệt của anh khiến cho bao cô gái cũng như nhiều chàng trai phải thèm, phải khao khát có được.
Anh Lương yêu quý của em ạ! Anh có biết anh quá đáng thế nào không, khi anh vừa về thăm em được có một hai hôm xong rồi anh lại nhấp nhỏm, chới với ra đi một cách vội vã. Ừ thì em cũng biết tất cả đều là lỗi của em anh ạ. Em biết vì em hay mải mê với những sở thích như mua sắm, bạn bè, ăn uống hay rong ruổi theo ý mình ở bất cứ đâu khi có đủ khả năng.... Em không trân trọng thời gian và số lượng những ngày nghỉ hiếm hoi đếm được của anh, cũng như giá trị của anh để níu kéo anh ở với em được lâu hơn.
Thực ra, mỗi khi anh về em cũng nhắc nhở bản thân mình nhiều lắm. Hàng tháng a đi xa biệt tăm biệt tích về được có mấy hôm em phải cất giữ anh thật kỹ làm của riêng mình, không được cho phép em đi xa anh quá xa hơn nữa. Thế nhưng cái bản tính lười biếng, ăn chơi có tổ chức và lúc nào cũng ỷ vào anh của em đã khiến anh ngày càng rời xa em. Trước đây có lẽ là hàng tháng trời anh ở bên em mà anh vẫn chưa muốn đi, nhưng có lẽ giờ đây anh càng ngày càng ở bên em ít đi, có lẽ anh cảm thấy em càng ngày càng mải mê với những cuộc hẹn bên ngoài để bỏ anh đúng không?
Có lẽ, em hay bao biện cho mình là vì anh về quá ít nên không đủ để vun đắp tình cảm hay níu giữ tình cảm nên em đã tìm đến với những niềm vui khác để lấp đi những khoảng thời gian không có anh bên mình. Em biết mình quá trẻ con, lại ham chơi nên không tháng nào anh về mà em có thể níu giữ chân anh ở lại thêm được vài ngày.
Anh biết không? Em nhớ anh lắm, anh cứ đi có độ 1, 2 hôm là em lại nhớ mong anh da diết rồi, đặc biệt là khoảng thời gian từ 20 -30 hay đầu tháng của tháng mới từ 1-10 a. Mỗi lần bước chân qua cái Shop quần áo hay có ý định đi đâu e lại nhớ a, không có anh bên cạnh em cô đơn lắm, em thấy mình không đủ tự tin vì không có anh bên cạnh.
Anh biết không? Không chỉ có mỗi mình em nhớ anh không đâu. Ngay đến bác chủ nhà cũng nhớ anh, mấy chị bán quần áo em quen, rồi nhân viên của mấy cái quán trà sữa nơi em hay mang anh đến ngồi cùng ý.... và còn vô số người nữa cũng đều nhớ anh. Họ hỏi em: “Thế bao giờ Lương về?” hay “Lương nó về ít thế”.... Anh có biết mỗi khi họ hỏi câu đó em nhớ anh da diết đến thế nào không, em buồn đến thế nào không? Họ không biết rằng em còn mong anh hơn họ mong gấp trăm lần ý chứ. Vì không có anh, thế giới này nó đối với em tệ lắm anh ạ!
Cho nên, em quyết tâm dặn lòng cố gắng lần sau anh về em sẽ ở bên anh lâu hơn. Không cho phép mình ham hố những cái thứ phù du bên ngoài để quên đi anh nữa, không làm anh chán anh bỏ em nữa. Ít nhất khi có anh bên mình em cũng có thể có một chỗ dựa vững chắc, em có thể làm những gì em muốn khi em bên anh. Những cảm giác cô đơn, trống trải cũng sẽ vơi đi ít nhiều. Vì em là con gái nên dù không có gì thì ít nhất cũng phải có anh Lương bên cạnh để em dựa dẫm mỗi khi lạc lõng giữa dòng đời tấp nập này.
Em hy vọng hàng tháng sẽ không phải mong anh về không phải tiễn anh đi một cách đột ngột nữa. Lúc nào cũng thấy anh ấm áp, thấy hơi anh bên người mình, bên túi xách, bên quần áo của mình. Cũng mong muốn hàng tháng không phải chống mắt lên mòn mỏi, hay đếm lịch, đếm giờ, đếm phút giây nào mong anh về nữa. Vì lúc nào cũng có anh ở bên em thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu - anh Lương yêu quý, xa nhớ, ngàn thương của em ạ!!!!!!
Gửi anh Lương yêu dấu, mối tình nồng cháy không bao giờ phai của em ạ!!!!!